'Tôi phải đu mình như người nhện, chân chỉ chạm xuống sàn trước khi bước vào nhà vệ sinh, không hề dễ dàng khi đang lao đi với tốc độ 100 km/h'.
Lindsay và Sarah là hai cô gái ưa du lịch bụi, đến Việt Nam sau khi trải nghiệm Thái Lan. Trên trang blog cá nhân, bên cạnh những cảnh đẹp, Lindsay còn kể lại những trải nghiệm với kiểu xe khách giường nằm tại Việt Nam hai năm trước. Dưới đây là phần dịch tổng hợp từ một số bài viết trên blog.
Chặng 1: Ninh Bình - Huế
Với chỉ 2 tuần để khám phá chiều dọc đất nước, chúng tôi quyết định thực hiện những chuyến đi xuyên đêm, tiết kiệm cả thời gian và chi phí. Và quả thực, tôi còn có cả những trải nghiệm vô cùng thú vị.
Sau khi uống trà, kiên nhẫn chờ đợi với chủ khách sạn, cuối cùng cũng thấy chiếc xe khách xuất hiện. Yên tâm hơn đôi chút khi bước chân lên xe và nhìn thấy "khách sạn" của mình trong 13 giờ tiếp theo.
|
Xe khách giường nằm tại Việt Nam.
|
Có 3 hàng ghế mà người ta gọi là giường nằm, hình dáng giống những chiếc ghế trong phòng khám của nha sĩ. Vì lên ở bến gần cuối nên xe chỉ còn vài giường trống. Sarah chọn chỗ ở tầng một nhưng tôi lại thích thử chiếc khác trên tầng 2. Cách leo lên như kiểu bạn đang sẵn sàng đưa chân vào mặt người nằm dưới.
Những chiếc giường thiết kế chỉ dành cho người Việt, nó vừa đủ cho thân hình tôi và không có nhiều khoảng trống để cựa quậy. Hai chân duỗi thẳng vào một hộc nhỏ phía trên là giá đựng cốc, không gian chật hẹp, phía cuối chân là đầu của người tiếp theo, đây cũng là nơi chứa những túi đồ nhỏ mang theo.
Người tôi cứng đờ, nằm in như những ma-cà-rồng ẩn mình trong quan tài. Xe bắt đầu chuyển bánh.
Sau khoảng 2 giờ, lúc này là 12 giờ 30 phút đêm, tài xế dừng xe để mọi người đi vệ sinh và ăn uống. Nói đến nhà vệ sinh, nơi đó chỉ như một cái máng lớn có rất nhiều người, chỉ một phòng nhỏ có cửa. Sarah quyết định dũng cảm và nhanh chóng chọn phòng nhỏ đó. Tôi thì nghĩ mình sẽ dùng nhà vệ sinh trên xe, nhưng tôi đã sai.
Nhà vệ sinh trên xe quá nhỏ và không thể chịu nổi mùi hôi của nước tiểu, nhưng không còn cách nào khác. Che kín miệng và mắt, tôi tiến hành nhanh nhất có thể và tự thề với lòng sẽ không uống một giọt nước nào trong suốt hành trình còn lại. Tất nhiên, tức là không được thử uống bia vào lúc 7 giờ sáng như thói quen của nhiều người Việt.
Đường sá Việt Nam đầy ổ gà lồi lõm, tài xế thì liên tục bấm còi. Chuyến đi 13 tiếng từ Ninh Bình vào Huế thật ồn ào và không hề thoải mái, đó là chưa kể đến những thứ âm nhạc mà dường như chỉ tài xế thích nhưng vẫn bật rất to, phải chăng anh ta không muốn cho hành khách ngủ? Nhưng cuối cùng cũng sống sót sau hơn nửa ngày nằm trên xe.
Nhận phòng khách sạn ở Huế, chúng tôi tự sốc tinh thần để chuẩn bị cho những trải nghiệm sắp tới...
Chặng 2: Huế - Nha Trang
Sau những gì trải qua ở chặng thứ nhất, chúng tôi thống nhất chọn đi tàu đêm cho chặng tiếp, nhưng thật không may, lịch tàu chạy không phù hợp, đành ngậm ngùi quay lại với xe khách. Đại lý đặt chuyến hứa chắc rằng xe lần này sẽ tốt hơn lần trước nhiều, nhưng tôi thì vẫn nghi ngờ lắm.
Đến bến xe từ khá sớm để chắc chắn có chỗ đẹp và lên đầu tiên. Xe này cũng có 3 hàng giường giống xe trước, rút kinh nghiệm lần trước nằm hàng giữa, lần này tôi chọn sát cửa sổ. Sarah lại nhanh chân trèo lên tầng, còn tôi thì tìm một chỗ bên dưới giường của cô bạn thân. Nhưng, một đứa trẻ túm lấy tôi và đẩy ra để chiếm chỗ đó. Giằng co, la hét, nhưng sau đó cậu ta dựng thẳng lưng ghế và ngồi lù lù khiến tôi không thể làm gì hơn. Quá tức giận, tôi cũng chẳng làm được gì mà leo lên hàng giữa, với nỗi sợ hãi của chuyến hành trình 12 giờ trước.
Giường ở xe này thậm chí còn nhỏ hơn xe trước, khi nằm xuống khuỷu tay đặt hẳn ra ngoài. Hộc đút chân vào cũng nhỏ hơn, tôi không thể duỗi thẳng chân và đành quặp ngón chân lại như một chú chim bồ câu. Một người nhanh chóng cầm bình xịt đi xung quanh xe để xịt chăn, dường như không được sạch sẽ cho lắm. Họ còn trải thêm nệm trên sàn xe, có bao nhiêu người sẽ lên chiếc xe bé nhỏ này đây?
Tôi quan sát và nhận thấy mọi người đều bị đối xử để chiếm chỗ như cách chúng tôi hứng chịu lúc trước. Không ai được phép ngồi nơi họ muốn và bị chỉ định chỗ như một tù nhân chiến tranh. Không có người Việt Nam xung quanh, chúng tôi nhận ra rằng tất cả người nước ngoài đều bị dồn lên tầng 2.
Mọi người ngồi xung quanh quan sát hoang mang và bất mãn - ngoài một cặp người Đức đội nón lá ngồi sát cạnh tôi. Anh chồng rất cao, vất vả đặt thân mình vào diện tích nhỏ bé của "chiếc ghế phòng khám nha sĩ", ngay sau khi hoàn tất, anh ta vắt tay lên trán và thưởng thức giấc ngủ riêng của mình.
Thậm chí, anh bạn người Đức không để tâm rằng trong lối đi bên cạnh, có một chiếc giường phụ được dùng bởi người phụ nữ Việt Nam mặc bộ quần áo như da báo từ đầu tới chân, đeo khẩu trang kín mít. Chiếc giường cố len vào không gian chật chội đến mức, đầu cô gái chỉ cách đũng quần anh ta vài phân, may là người Đức đã dùng chiếc nón che đi phần nhạy cảm.
Ở bến tiếp theo, chúng tôi đón thêm một số người Việt, tất cả họ nằm dưới tầng một và đều được phát một chai nước, nhưng người nước ngoài thì không. Phân biệt đối xử trắng trợn. Một người đàn ông không thể vào chỗ của mình mà không trèo qua một phụ nữ. Thay vì hỏi cô ấy nhẹ nhàng, anh ta đẩy ghế cô về phía trước và lọt vào chỗ ngồi tỉnh bơ.
Cuối cùng, với chiếc xe đầy khách, chúng tôi cũng bắt đầu di chuyển liền mạch. Nhạc ngày càng to hơn, đến mức tôi đã bật âm lượng tai nghe Ipod của mình mức tối đa vẫn có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài. Sarah mang nút tai, và đây là lúc thích hợp để phát huy tác dụng.
Đến nửa đêm, xe bắt buộc phải dừng cho mọi người đi vệ sinh và ăn uống. Hẳn là không ai có thói quen ăn uống vào giờ này, nhưng vì lý do nào đó khi đi xe khách, họ cảm thấy cần phải nạp thêm năng lượng.
Nhà vệ sinh dọc đường luôn theo kiểu đơn giản hết mức, với mùi hôi và nước lênh láng trên sàn. Với những người đã quen xe đường dài thì điều này không lấy làm lạ. Quá tồi tệ, nhưng nghĩ tới nhà vệ sinh trên xe buýt, thì tôi không có sự lựa chọn nào khác.
Bên ngoài nhà vệ sinh là một hàng những người đàn ông đứng khạc nhổ, trông giống như một sân nuôi gà vịt hơn là một nhà vệ sinh.
Trở về xe, nhạc lại bật to một lần nữa, lúc này đã quá một giờ sáng. Con đường bắt đầu bồng bềnh hơn, nhiều đến nỗi phải thật chú ý mỗi lần xe vào cua, có những khi cảm tưởng như chiếc xe vào cua chỉ chạy trên một hàng bánh.
|
Bến xe khách ở Hội An.
|
Thật không may, trên một hành trình dài như vậy, dù có hạn chế uống nước đến đâu chăng nữa, không thể tránh khỏi sử dụng nhà vệ sinh. Nhưng lúc này, khó mà vượt qua lối đi với đầy người đang ngủ. Tôi phải đu mình như người nhện, chân chỉ chạm xuống sàn trước khi bước vào nhà vệ sinh, không hề dễ dàng khi xe đang lao đi với tốc độ 100 km/h.
Tiếp nữa, tôi không làm thế nào đóng được cửa, vì thế phải giữ cửa bằng một tay, trong khi tay còn lại chống vào vách để giữ thăng bằng. Cố gắng ngồi xổm trên chiếc xe đang lao nhanh thật khó khăn, tôi cảm giác như mình bị chiếc xe ném qua lại trong nhà vệ sinh. Tâm trạng lúc đó thật tội tệ, chỉ muốn hét lên "yeehaa!" thật to cho thoải mái.
Dự định quay trở lại để kể cho Sarah nghe về những gì vừa trải qua, thì cô bạn đã ngủ say với nút tai và che mắt. Tuy nhiên, khi cả hai tỉnh lại, chính tôi mới là người được nghe câu chuyện đi vệ sinh của Sarah, cũng làm người nhện, cũng trèo qua những người đang ngủ chỉ để nhận ra rằng có một đôi quần lót treo trên cửa phòng vệ sinh.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã qua, cắm tai nghe tôi chìm đắm trong những điệu nhạc ưa thích và dần đi vào giấc ngủ, biết rằng sắp gặp Nha Trang với bãi biển tươi đẹp, và quan trọng hơn đây là lần đi xe khách giường nằm cuối cùng sắp kết thúc.
Giường bên cạnh, anh chàng người Đức đang mỉm cười, chắc là giấc mơ đẹp!
Đức Huy dịch